Bạn có nghe câu “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Đời mất vui khi đã vẹn câu thề” (Hồ Dzếnh). Điều này liệu có đúng hay không mà sao thơ tình đơn phương lại nhiều và bao giờ cũng gây xúc động lòng người? Tình yêu vốn dĩ nhiều cung bậc, có tình yêu đơm hoa kết trái nhưng cũng có những mối tình đơn phương thầm lặng. Chính điều này làm cho thơ tình muôn màu muôn sắc trong vườn hoa tình ái.
Thơ tình Xuân Diệu cũng vậy! Bên cạnh những vần thơ tình ngọt ngào, dạt dào cảm xúc thì những vần thơ tình đơn phương của Xuân Diệu chất chứa nỗi buồn, đau đớn đến tận đáy lòng. Những bài thơ nói về tình đơn phương của Xuân Diệu mang lại một gia vị riêng cho tình yêu và nó cũng khiến cho người đọc mê mẩn, nâng niu từng lời thơ, từng cảm xúc. Mình cũng trải lòng qua những bài thơ tình đơn phương của Xuân Diệu nhé!
Sao em lại như thế
Em, em là mặt bể,
Em, em là đỉnh non
Xanh chót vót chon von…
Em cho tình yêu dấu
Anh đựng hết tâm hồn
Anh đựng tràn da thịt,
Vẫn hãy còn vô biên.
Sao em lại như thế
Em là chùm hoa cam
Muốt cánh và vàng nhị
Ngây ngất dạ vì thơm…
Khi mắt em êm nhìn
Chiếu muôn nghìn thân thiết,
Anh muốn làm muôn việc
Nâng cả cuộc đời lên…
Sao em lại như thế
Em là viên muối bể
Khiến đậm bữa cơm đời.
Em là cánh của người,
Em sao em như thế!
14-1-1962
(Thuộc tập “Cầm tay”, 1962)
Bài thơ viết về một mối tình dang dở với bao nuối tiếc, khát khao, chờ đợi. Mặc dầu lời thơ không phải là tình yêu ngọt ngào những nó vẫn da diết, chứa chan tình yêu của “anh” đối với “em”.
“Anh nhớ thương ai, đôi mắt lim dim”
Anh nhớ thương ai, anh nhớ thương em.
Ngó lên trời đẹp muốn xem,
Hồ dâng sắc nước, trăng đem ánh ngà.
Trúc thanh trúc cũng la đà,
Gió hương dường đã chan hoà trong đêm.
Anh nhớ thương em, anh nhớ thương em.
Tiếng còn đồng vọng xa êm,
Bóng hình còn giữa trái tim vọng hoài.
Trông ra nhưng chẳng thấy người,
Tẻ hơi trà nước, nhạt mùi thuốc diêm.
Anh nhớ thương ai, anh nhớ thương em.
Nhớ người, thương mặt nhớ thêm;
Chiều trong vắt chuyển thành đêm mịn màng,
Sang mai, lại đến chiều vàng;
Xuân đầy mặt đất, thu ngang bức rèm.
Anh nhớ thương ai, anh nhớ thương em…
9-1961
(Thuộc tập “Cầm tay”, 1962)
Lời thơ sao mà da diết nhớ thương. Có yêu mới nhớ, yêu đơn phương lại càng nhớ nhung, mộng tưởng hơn. Xuân Diệu luôn đến với tình yêu bằng cả tấm lòng, bằng cả nhiệt tình và nỗi nhớ vì thế cũng khắc khoải, tràn ngập cả không gian, thời gian.
Lòng ta là một cơn mưa lũ,
Đã gặp lòng em là lá khoai
Mưa biếc tha hồ rơi hạt ngọc,
Lá xanh không ướt đến da ngoài.
Ta trút bâng quơ một trận lòng,
Biết rằng đau khổ giữa hư không.
Khóc mình uổng lệ rơi vô lý,
Mưa vẫn cần rơi lệ vạn dòng.
Ta như cô khách khoảng đìu hiu
Đã gặp chiều hôm, lại bước liều;
Muốn trốn sầu đơn muôn vạn kiếp,
Lại tìm sa mạc của tình yêu.
Ngày mai nắng mọc, mưa rơi hết,
Mặt tạnh cơn điên, lòng cạn hồ,
Ta sẽ thôi yêu như đã giấu,
Không hề oán hận lá khoai khô.
(Thuộc tập “Gửi hương cho gió”, 1945)
Lời bài thơ tuôn ào ạt như con mưa bởi tình yêu của chàng cũng lai láng, tràn trề. Nhưng cô gái thì không chút động lòng, yêu điên cuồng mà chỉ nhận khổ đau. Lời thơ có chút buồn, cay đắng nhưng không hề oán hận.
Yêu thương mà chẳng nói năng,
Nhớ nhung mà chẳng than rằng nhớ nhung.
Giữa đêm, lòng lạnh vô cùng,
Mơ màng trên gối hoa dung gần gần.
Ngọc ngà tay chẳng giao thân;
Chuốt trau dáng điệu, muôn phần ước mơ.
Sương bay… trời đục, cây mờ;
Tình riêng lẩn khuất như bờ vi lau.
“Ngó em không dám ngó lâu,
“Ngó qua một chút đỡ sầu mà thôi.
“Lòng ta thương bạn không nguôi,
“Nước sao như nước chảy xuôi một bề”.
Cành thương chim nhớ bay về,
Tiếng kêu than thở, buồn nghe não sầu.
Lặng im của bóng đêm sâu;
Lặng im vĩnh viễn của mầu thời gian;
Ba canh sao lặng lẽ tàn,
Hang rừng lặng lẽ bông lan rụng mình
Lạnh lùng trong khoảng vô minh
Lòng ta muôn kiếp ôm tình, lặng im.
(Thuộc tập “Gửi hương cho gió”, 1945)
Thầm yêu một người, thầm nhớ một người... cũng không phải quá xa lạ trong tình yêu. Yêu trong thầm lặng, rồi nhớ nhung, rồi mộng tưởng xa xôi, rồi mong ngóng... là những cung bậc cảm xúc của tình đơn phương. Đọc thơ tình đơn phương của Xuân Diệu, ta thấy nỗi đau của một trái tim nồng nàn trước sự thờ ơ của người yêu. Do vậy thơ tình đơn phương của thi sĩ tràn ngập nỗi cô đơn.
Một năm, thêm mấy tháng rồi
Thu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuân
Gặp em, em gặp mấy lần
Tưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa
Ai làm cách trở đôi ta
Vì anh vụng ngượng, hay là vì em?
Trăng còn đợi gió chưa lên,
Hay là trăng đã tròn trên mái rồi?
Hằng ngày em nói bao lời
Với cha, với mẹ, với người xung quanh
Với đường phố, với cây xanh,
Sao em chưa nói với anh một lời?
Tương tư ăn phải miếng mồi
Đứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương
Phải duyên, phải lứa thì thương,
Để chi đêm thẳm ngày trường em ơi!
7-1957
(Thuộc tập “Riêng chung”, 1962)
Bài thơ thêm một sự băn khoăn của chàng trai trong mối tình đơn phương thầm lặng của mình. Sự mong ngóng có xen lẫn một chút hờn trách nhẹ nhàng đã thể hiện nỗi lòng tương tư sầu nhớ của chàng trai.
Với một nhà thơ xem tình yêu là lẽ sống “Mấy ai sống được mà không yêu – Không nhớ, không thương một kẻ nào”, luôn muốn yêu và được yêu thì đến với tình yêu càng háo hức, càng mong chờ. Nhưng con người yêu tha thiết, yêu đến độ cuồng si ấy không phải bao giờ cũng tìm được sự đồng vọng. Từ đó nhận ra sự hờ hững của cuộc đời, sự cô đơn của lòng mình. Và cũng vì thế mà lời thơ lại càng nồng nàn, da diết hơn. Bởi “Thơ chỉ phát khởi khi trong tim cuộc sống đã ứ đầy”! Những vần thơ tình đơn phương của Xuân Diệu có xoa dịu được tâm hồn bạn? Bạn hãy dành chút thời gian để cảm nhận và nuôi dưỡng tâm hồn mình nhé!
Admin
Link nội dung: https://rolandroicalculator.eu/5-chum-tho-tinh-xuan-dieu-ve-don-phuong-tham-lang-1734376508-a2173.html