Chùm thơ về người lính
BBT: Có lẽ trong tâm thức những người yêu thơ vẫn còn nhớ những câu thơ của Huy Cận:
Đững vững chãi bốn ngàn năm sừng sững
Lưng đeo gươm tay mềm mại bút hoa
Sống hiên ngang vẫn nhân ái chan hòa.."
Những câu thơ ấy đã đánh thức trong mỗi chúng ta những suy cảm về dân tộc Việt Nam- về một dân tộc vừa hào hùng vừa hào hoa. Và một trong những con người làm nên khúc tráng ca cho dân tộc ta là những người lính.
Trong thế kỉ XX, ít có dân tộc nào như dân tộc Việt Nam phải đương đầu với những đế quốc hùng mạnh nhất thế giới. Để chiến thắng kẻ thù, không còn sự lựa chọn nào khác, chúng ta sẵn sàng chấp nhận hi sinh tất cả vì chân lí”Không có gì quý hơn độc lập tự do”. Trong hoàn cảnh lịch sử ấy, một cách thật tự nhiên, hình ảnh người lính trở thành một hình ảnh nổi bật nhất trong âm nhạc, thơ ca. Và cũng thật tự nhiên, hình ảnh người lính là biểu tượng cho vẻ đẹp cao cả, là biểu tượng về một dân tộc bền gan vững chí trước thử thách sống còn. Hơn nửa thế kỉ trôi qua, từ những ngày đầu trường kì chống Pháp đến nay, việc khám phá vẻ đẹp của người lính là niềm thôi thúc với nhiều người cầm bút.
Nhân dịp kỉ niệm ngày Thành lập QĐND và Ngày hội QPTD chúng tôi xin trân trọng gửi tới quý độc giả, quý thầy cô và các em những vần thơ hay về người lính.Cho dù chưa thật đủ đầy nhưng cũng sẽ giúp chúng ta hiểu thêm về sự cống hiến, sự hi sinh của những người lính- những con người luôn sóng với lí tưởng " Khi Tổ Quốc cần họ biết sống xa nhau..."
Tây Tiến Quang Dũng Đồng chí - Chính Hữu- Quê hương anh nước mặn đồng chua - Nguyễn Mỹ Ðó là cuộc chia ly chói ngời sắc đỏ Tôi nhìn thấy một cô áo đỏ Chiếc áo đỏ rực như than lửa Cây si xanh gọi họ đến ngồi Cả vườn hoa đã ngập tràn nắng xế Tôi biết cái màu đỏ ấy (9-1964) (3-1968) -Nguyễn Đình Thi Gặp em trên cao lộng gió Em đứng bên đường như quê hương Ðoàn quân vẫn đi vội vã Chào em, em gái tiền phương Em vẫy cười đôi mắt trong. (Trường Sơn, 12/1974) Hôm qua còn theo anh Đứa nào bắn anh đó Tên nó là đế quốc Khóc anh không nước mắt Ở đây không gỗ ván Mai mốt bên cửa rừng - Vũ Cao- Bảy năm về trước, em mười bảy Lối ta đi giữa hai sườn núi Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới Anh vào bộ đội, lên Đông Bắc Anh nghĩ, quê ta giặc chiếm rồi Đồng đội có nhau thường nhắc nhở Náo nức bao nhiêu ngày trở lại Mới tới đầu ao, tin sét đánh Anh ngước nhìn lên hai dốc núi Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo: Từ núi qua thôn, dường nghẽn lối Cha mẹ đưa nhau về nhận đất Anh nghe có tiếng người qua chợ: Nhưng núi còn kia, anh vẫn nhớ. Ai viết tên em thành liệt sĩ Anh đi bộ đội sao trên mũ -Trần Đăng Khoa- Anh ra khơi Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng Biển một bên và em một bên. Biển ồn ào, em lại dịu êm Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ Anh như con tàu, lắng sóng từ hai phía Biển một bên và em một bên Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc Thăm thẳm nước trôi, nhưng anh không cô độc Biển một bên và em một bên. Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng Biển một bên và em một bên. Vòm trời kia có thể sẽ không em Không hiểu nữa. Chỉ còn anh với cỏ Cho dù thế thì anh vẫn nhớ Biển một bên và em một bên... Ngã ba không có ngã ba Mười cô gái: mười pho huyền thoại Vào chiến đấu là những Nữ Oa Mười cô gái tên vô cùng bình dị Và nghĩa trang bên ngã ba Đồng Lộc Ngã ba mà không có ngã ba
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành
Tây Tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi
(Phù Lưu Chanh 1948- )
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ
Đồng chí!
Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không, mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gối đa nhớ người ra lính
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
Sốt run người vầng trán ướt mồ hôi
Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá, chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay.
Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.
Cuộc chia li màu đỏ
Tươi như cánh nhạn lai sắc hồng
Trưa một ngày sắp ngả sang đông
Thu, bỗng nắng vàng lên rực rỡ
Tiễn đưa chồng trong nắng vườn hoa
Chồng của cô sắp sửa đi xa
Cùng đi với nhiều đồng chí nữa
Cháy không nguôi trước cảnh chia ly
Vườn cây xanh và chiếc nón trắng kia
Không giấu nổi tình yêu cô rực cháy.
Không che được nước mắt cô đã chảy
Những giọt lonh lanh nóng bỏng sáng ngời
Chảy trên bình minh đang hé giữa làn môi
Và rạng đông đang bừng trên nét mặt
- Một rạng đông với màu hồng ngọc
Trong bóng rợp của mình, nói tới ngày mai
Ngày mai sẽ là ngày sum họp
Ðã toả sáng những tâm hồn cao đẹp!
Nắng vẫn còn ngời trên những lá cây si
Và người chồng ấy đã ra đi...
Những cánh hoa đỏ vẫn còn rung nhè nhẹ
Gió nói tôi nghe những tiếng thì thào
"Khi tổ quốc cần, họ biết sống xa nhau..."
Cái màu đỏ như cái màu đỏ ấy
Sẽ là bông hoa chuối đỏ tươi
Trên đỉnh dốc cao vẫy gọi đoàn người
Sẽ là ánh lửa hồng trên bếp
Một làng xa giữa đêm gió rét...
Nghĩa là màu đỏ ấy theo đi
Như không hề có cuộc chia ly...
Dáng đứng Việt Nam
- Lê Anh Xuân-
Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhất
Nhưng Anh gượng đứng lên tì súng trên xác trực thăng
Và Anh chết trong khi đang đứng bắn
Máu Anh phun theo lửa đạn cầu vồng.
Chợt thấy anh, giặc hốt hoảng xin hàng
Có thằng sụp xuống chân Anh tránh đạn
Bởi Anh chết rồi nhưng lòng dũng cảm
Vẫn đứng đoàng hoàng nổ súng tiến công
Anh tên gì hỡi Anh yêu quý
Anh vẫn đứng lặng im như bức tường đồng
Như đôi dép dưới chân Anh dẫm lên bao xác Mỹ
Mà vẫn một màu bình dị, sáng trong
Không một tấm hình, không một dòng địa chỉ
Anh chẳng để lại gì cho Anh trước lúc lên đường
Chỉ để lại dáng đứng Việt Nam tạc vào thế kỷ:
Anh là chiến sỹ giải phóng quân.
Tên Anh đã thành tên đất nước
Ôi anh Giải phóng quân!
Từ dáng đứng của Anh giữa đường băng Tân Sơn Nhất
Tổ quốc bay lên bát ngát mùa xuân.
Lá đỏ
Rừng lạ ào ào lá đỏ
Vai ác bạc quàng súng trường.
Bụi Trường Sơn nhoà trời lửa.
Hẹn gặp nhau nhé giữa Sài Gòn.
Viếng bạn
- Hoàng Lộc -
Đi ra đường quốc lộ
Hôm nay đã chặt cành
Đắp cho người dưới mộ
Súng nào nhằm trúng anh
Khôn thiêng xin chỉ mặt
Gọi tên nó ra anh!
Tên nó là thực dân
Nó là thằng thổ phỉ
Hay là đứa Việt gian?
Mà lòng đau như thắt
Gọi anh chửa thành lời
Mà hàm răng dính chặt.
Vùi anh trong tấm chăn.
Của đồng bào Cửa Ngăn
Tặng tôi ngày phân tán.
Anh có nghe súng nổ
Là chúng tôi đang cố
Tiêu diệt kẻ thù chung.
Núi đôi
Anh mới đôi mươi, trẻ nhất làng
Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa
Bữa thì em tới, bữa anh sang
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh: sao khéo thế
Núi chồng núi vợ đứng song đôi!
Ngơ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi, đành lỗi hẹn
Đâu ngờ từ đó bặt tin nhau.
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mấy bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục, núi Đôi chăng ?
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vành đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông ?
Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà, thăm núi Đôi.
Giặt giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thửa
Em sống trung thành, chết thủy chung!
Hàng thông bờ có con đường quen.
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong;
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng ?
Xuân Dục, Đoài Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao, nhà đổ cháy
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuây dần chuyện xót đau.
Ta gắng: mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!
Oán thù còn đó, anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này!
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi em:đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
THƠ TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Phan Xuân Hạt
Ngã ba mà không có ngã ba
Là ngã ba Đồng Lộc
Chiến đấu ở đây vô cùng khốc liệt
Vì một ngã đường vào chiến trường xa…
Rất hồn nhiên yêu hoa cải hoa cà
Từng đố nhau và thức khuy tranh cãi
Hoa cải, hoa cà sao gạt khỏi loài hoa?
Không vá trời mà mở đường vá đất
Hố bom chen dày, chồng chất
Bom gỡ rồi, đường mở tiễn xe qua
Như quê hương: Cúc, Nhỏ, Hợi, Tần…
Mang Hồng Lĩnh, Lam Giang đi đánh Mỹ
Nên hy sinh không giây phút ngại ngần
Đội hình mười cô, mộ đứng thẳng hàng
Đêm đêm, mười ngọn đèn không tắt
Dõi một đường đi, tư thế sẵn sàng
Là ngã ba Đồng Lộc
Đây không có một ngã đường nào khác
Chỉ một ngã đường đẹp nhất quê ta…
Đò xuôi Thạch Hãn xin chèo nhẹ Hương Nguyễn tuyển chọn
Cõi riêng
- Lê Bá Dương-
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm
Có tuổi hai mươi thành sóng nước
Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm.
Admin
Link nội dung: https://rolandroicalculator.eu/chum-tho-ve-nguoi-linh-1734356710-a2107.html