Nói đến thơ tình không thể không nhắc đến những bài thơ tình Xuân Diệu - một nhà thơ “mới nhất trong các nhà thơ mới”. Xuân Diệu (1916-1985), là đại diện tiêu biểu của văn học hiện đại Việt Nam. Thi sĩ có lòng ham sống mãnh liệt và nó được bắt rễ từ trần gian, hút lấy nhựa sống của cuộc đời tươi đẹp. Chàng thi sĩ chếnh choáng hơi men cuộc đời ấy đã đốt lòng ham sống thành ngọn lửa tình yêu không bao giờ tắt trong những bài thơ tình Xuân Diệu. Và người đời ưu ái gọi ông là “ông hòang của thơ tình” hay “thi sĩ tình yêu”!
Những bài thơ tình Xuân Diệu luôn rạo rực, đắm say, nồng nàn... làm cho người đọc cũng muốn yêu, muốn sống, muốn trải lòng mình cùng nhà thơ. Cả đời thơ của Xuân Diệu viết nhiều thơ tình, mỗi bài có sức hấp dẫn riêng. Ở đây, ta cùng điểm qua 8 bài thơ tình của Xuân Diệu sống mãi với thời gian.
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ.
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi.
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi,
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)
Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi.
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời;
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm,
Gió bao lần, từng trận nhớ thương đi,
- Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi...
(Tập thơ “Thơ thơ”, 1938)
Nguồn: Hoài Thanh, Hoài Chân, Thi nhân Việt Nam, NXB Văn học, 1998
Tình yêu gắn liền với nỗi nhớ. Có yêu nhau lắm thì mới nhớ nhau nhiều. Những lời thơ trong bài “Tương tư chiều...” thật da diết, thật nồng nàn và cũng thật mãnh liệt.
Yêu, là chết ở trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?
Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người si theo dõi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít.
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
(Trích tập “Thơ thơ”, 1938)
Nguồn: Tuyển tập Tự lực văn đoàn (tập 3), NXB Hội nhà văn, 2004
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê…
Bờ đẹp đẽ cát vàng –
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng…
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt…
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
(Thuộc tập thơ “Cầm tay”, 4-4-1962)
Nguồn: Phê bình- Bình luận văn học -Xuân Diệu, NXB Văn nghệ TP HCM, 1999.
Sóng vỗ bờ ngàn năm không thỏa bởi sóng yêu bờ lắm lắm! Đó cũng là tình yêu cháy bỏng, tràn trề, bất tận mà thi sĩ của tình yêu muốn gửi vào con sóng.
Tặng Đoàn Phú Tứ
Bữa trước giêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?”
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thoả khát khao.
– Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên?
–Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; – thế cũng vừa.
Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.
(Thuộc tập “Thơ Thơ”, 1938)
Nguồn: Tuyển tập Tự lực văn đoàn (tập 3), NXB Hội nhà văn, 2004
Thơ tình Xuân Diệu là thơ tình của trái tim khao khát yêu và khao khát được yêu. Thi sĩ tự xem mình là ngu ngơ trước đời, chỉ biết yêu và hết lòng vì tình yêu mà thôi! Lời thú nhận ấy dễ thương quá, đáng yêu quá. Đã biết bao người yêu thơ rồi yêu cả người làm thơ!
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Đem cho em kèm với một lá thư
Em không lấy là tình anh đã mất
Tình đã cho không lấy lại bao giờ!
Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo
Tình thì buồn như tất cả chia ly
Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo
Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi
Em xé như lòng non cùng giấy mới
Mây dần trôi hôm ấy phủ sơn khê
Thôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đất
Cười trên cành sao được nữa em ơi!
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Đem cho em là đã mất đi rồi!
(Tập thơ “Gửi hương cho gió”, 1945)
Nguồn: Tuyển tập Tự lực văn đoàn (tập 3), NXB Hội nhà văn, 2004
Lời bài thơ có gợi cho bạn nhớ kỉ niệm ngày đầu mến nhau, yêu nhau, trao gửi lá thư tình không? “Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy- Ngàn năm chưa dễ mấy ai quên”. Những bài thơ tình Xuân Diệu đã nói hộ tình yêu cho bao nhiêu người. Phải chăng vì thế mà những bài thơ tình Xuân Diệu luôn sống mãi với thời gian?
Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ?
Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều,
Anh biết rồi, em đã nói em yêu;
Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;
Không tỏ hay, yêu mến cũng là không.
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch
Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích
Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài
Sự thật ngày nay, không thật đến ngày mai.
Thì ân ái có bao giờ lại cũ?
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ
Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái
Em phải nói, phải nói và phải nói
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết
Bằng im lặng, bằng chi anh có biết
Cốt nhất là em chớ lạnh như đông.
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.
(Trích tập “Thơ thơ”, 1938)
Với một người khao khát yêu mãnh liệt như Xuân Diệu, nói lời yêu không bao giờ là đủ. Thi sĩ mời gọi, khẩn cầu tha thiết tình yêu!
Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn
Em xích gần thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.
Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã
Đến kề anh, và mơn trớn: "em đây!"
Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.
Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng,
Em là em, anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lí Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất
Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.
Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.
Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ.
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ
Cũng như em giấu những điều quá thực...
Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!
Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!".
(Tập thơ “Thơ thơ”, 1938)
Tình yêu muốn hoá vô biên,
Một ngày yêu, muốn kết liền ngàn năm.
Kể từ khi có trái tim,
Những đôi người vẫn triền miên với đời.
Đó là như thế, em ơi,
Hai ta có sống trên đời mãi đâu;
Nhưng từ may mắn yêu nhau,
Đôi tim gắn với dài lâu triệu người.
Nhận thêm thắm đất xanh trời,
Lại cho trời đất rạng ngời ngày đêm;
Của đời ta nhận ấm êm,
Hồn trao âu yếm ta thêm nặng đời.
Vô biên là của đất trời,
Chờ vô biên của con người tạo ra.
Dẫu rằng hữu hạn đôi ta,
Yêu đương một thuở thành ca muôn đời.
12-12-1961
(Tập “Cầm Tay”, 1962)
Xuân Diệu viết về tình yêu với khao khát tình yêu ấy được gắn kết dài lâu. Bởi lẽ cuộc đời con người là hữu hạn, làm thế nào để tình yêu trường tồn vô hạn, bất tử cùng thời gian?
Đọc những bài thơ tình Xuân Diệu sống mãi với thời gian, bạn có tìm thấy mình ở đó? Những bài thơ tình của Xuân Diệu được chắt lọc từ những giọt mật tình yêu của đời và của chính nhà thơ! Phải chăng vì thế mà những bài thơ tình của Xuân Diệu sống mãi cùng năm tháng, sống mãi trong lòng người yêu thơ! Đọc thơ tình của Xuân Diệu, ta thấy tâm hồn mình phong phú hơn, yêu con người và cuộc đời tha thiết hơn! Chúc các bạn có những trải nghiệm thú vị với những bài thơ tình của Xuân Di
Admin
Link nội dung: https://rolandroicalculator.eu/8-bai-tho-tinh-xuan-dieu-song-mai-theo-thoi-gian-1734343809-a2064.html