Muốn gửi đến em cả cái nắng ngọt mềm/ Để được thấy mùa thơm trong đôi mắt huyền ngày bão/ Để được nói với em đôi lời lòng mách bảo/ Như thu đến giản đơn trong nỗi nhớ nhau về.
Hãy can đảm lau khô dòng lệ chảy/ Bởi u sầu không giúp được ta đâu/ Ta yêu ai, người đó trong thẳm sâu/ Sẽ khắc ghi trong tim mình mãi mãi...
Chuyện tình hoa ban trắng
Đến một ngày nhìn lại chữ tình/ Sao quá khứ cứ nghiêng mình tìm tới/ Mối tình đầu dù có xa vời vợi/ Nhưng trong lòng chắc chẳng thể nào xa...
Anh lại về trong mỗi tiếng gọi đêm khuya/ Cả tình yêu thiêng liêng cả trần gian đắm đuối/ Hồn thơ đau không đi hết hành trình cay gừng mặn muối/ Bình yên nhé anh- mặc thế gian ngờ vực hoài nghi...
Quẳng gánh lo đi bớt phải ăn năn/ Quay trở lại nơi quê nhà yêu dấu/ Để ta thấy nơi đất lành chim đậu/ Tình quê hương sống mãi ở mỗi người.
Ngập ngừng ánh mắt rối bời/ Tim yêu loạn nhịp một thời ấy thôi/ Bây giờ gia cảnh thương người/ Tâm lòng nghiêng hết trọn đời yêu thương.
Vầng trăng khuyết nụ hôn nồng/ Vu sơn trên đỉnh bềnh bồng nước mây...!
Thời gian đập nhịp chơi vơi/ Trái tim xuân mở...gọi mời tháng Giêng.
Mẹ ơi lòng dạ khắc ghi/ Một thời khốn khó qua đi thuở nào/ Gợi về ký ức ngọt ngào/ Lúc thời còn mẹ ôi nào sướng hơn.
Ước gì chẳng phải lẻ loi/ Một người kề cạnh một người cho vui/ Ước gì nếm đủ ngọt bùi/ Để không phải cảnh ngậm ngùi cô đơn.
Dang tay chẳng chút thờ ơ/ Ôm xuân thật chặt mộng mơ giao mùa.
Đêm ba mươi cùng quây quần bên cha/ Canh nồi bánh, cả nhà bên bếp lửa/ Gần nửa đêm đứa nằm sấp, nằm ngửa/ Đã ngủ vùi, bên ánh lửa tàn hoa.
Tiếng cười Xuân bao la Tổ quốc ta/ Reo ca mái nhà tổ ấm/ Rộng dài cuộc sống/ Lan tỏa khắp khắp mọi miền …/Tiếng cười mùa Xuân linh thiêng mở cánh cửa đời mình!
Xuân này anh lại qua sông tìm nhành mai đón Tết/ Kỷ niệm ùa về bạc phếch thời gian/ Hỏi bâng quơ gửi gió mây ngàn/ Có khi nào em ghé lại bến sông/ Tìm dư hương ngày cũ?
Em hãy về Long An quê ta/ Mát đôi bờ dòng sông Vàm Cỏ/ Em sẽ thấy những đồng xanh tở mở
Giêng - Hai ngày sắp cạn rồi/ Mộc miên nở đỏ ngóng người xa quê/ Thương vay, ai ngược nẻo về/ Tôi ngồi khóc mướn... Bộn bề, Xuân trôi.
Bài thơ được làm ra nhân dịp tác giả viếng đền thờ Quốc Tổ ở khu du lịch Suối Tiên.
Bài thơ là cảm xúc của tác giả trước thềm năm mới Giáp Thìn.
Quê hương em hàng dừa ngả bóng sông/ Trông thấp thoáng những mái nhà bé nhỏ/ Trắng ngun ngút khói lam chiều bay tỏa/ Quện mùi quê lẫn bao tiếng nói cười
Bài thơ là tâm trạng cảm xúc mùa xuân, thời điểm cái Tết gần kề.
Đỗ Thu Hằng là một cô giáo ở Hà Nội. Chị làm thơ như cuộc dạo chơi của con chữ. Thơ chị giàu cảm xúc và luôn tìm tòi một giọng điệu riêng. Chị Hằng vừa được kết nạp vào Hội Nhà văn Hà Nội. Xin giới thiệu 2 bài thơ mới nhất của chị.
Đặng Tường Vy là nhà thơ nữ của thành phố Hồ Chí Minh. Chị hiện sinh sống tại một nước Phương Tây. Noel về với biết bao vui buồn của những người xa xứ và chị gửi gắm vào thơ như một lời tâm sự...
Tác giả Trần Hạ Vi tên thật là Nguyễn Yến Ngọc, sinh và lớn lên ở An Giang. Chị học 3 bậc học ở Melbourne, Úc.
Hãy để đất nước con thêm xinh đẹp muôn phần/ Cho bao thế hệ trước an lòng từ cõi thác/ Mưa bão thế đủ rồi đừng thêm ác/ Đừng để muộn phiền đầy ắp cả trong mơ.
Bài thơ như một lời nhắc nhở: Cuộc đời sống được bao lâu/ Yêu thương không đủ rảnh đâu giận hờn. Cái hay là nhắc nhở ấy lại nằm ở những chữ đầu câu.
Admin
Link nội dung: https://rolandroicalculator.eu/bao-vietnamnet-1734339908-a2051.html